晓亭

(宋代)安道

知褐冲风立晓亭,无端物物搅诗情。
梅边正被寒山恼,又听松梢衮雪声。

《晓亭》拼音标注

xiǎo tíng
zhī hé chōng fēng lì xiǎo tíng,
wú duān wù wù jiǎo shī qíng。
méi biān zhèng bèi hán shān nǎo,
yòu tīng sōng shāo gǔn xuě shēng 。