寄李知章

(宋代)刘弇

文章盛自元和间,谁其杰者柳与韩。二公秋鹗擅神俊,天使侧翅摧誇谩。

卷收万象付寂默,神怪鬼篡皆殚残。诗书并驰可终古,岂止唐世论不刊。

陋儒睢盱百年后,掺笔仡仡愁脾肝。问津谁当语博望,初步竟笑非邯郸。

纷纷缃缥洒飞砾,埋没理诣非一端。之子清才如振绮,绿发照春容激丹。

乡评旧许擅螺水,文战曾是鏖桑乾。自云从事二公者,用意能到众所难。

新诗遗我章江曲,百首洗出青琅玕。苍梧云生逼齿润,溟海月借吹衣寒。

由来青萍止三尺,天末斗牛曾上干。流尘不隔自为快,宁与折铁论凄酸。

何由鞭鲸肃吾驾,看子切云重整冠。

《寄李知章》拼音标注

jì lǐ zhī zhāng
wén zhāng shèng zì yuán hé jiān,
shúi qí jié zhě lǐu yǔ hán。
èr gōng qīu è shàn shén jùn,
tiān shǐ cè chì cūi kuā mán。
juàn shōu wàn xiàng fù jì mò,
shén guài gǔi cuàn jiē dān cán。
shī shū bìng chí kě zhōng gǔ,
qǐ zhǐ táng shì lùn bù kān。
lòu rú sūi xū bǎi nián hòu,
xiān bǐ yì yì chóu pí gān。
wèn jīn shúi dāng yǔ bó wàng,
chū bù jìng xiào fēi hán dān。
fēn fēn xiāng piǎo sǎ fēi lì,
mái méi lǐ yì fēi yī duān。
zhī zǐ qīng cái rú zhèn qǐ,
lv̀ fā zhào chūn róng jī dān。
xiāng píng jìu xǔ shàn luó shǔi,
wén zhàn céng shì áo sāng gān。
zì yún cóng shì èr gōng zhě,
yòng yì néng dào zhòng suǒ nán。
xīn shī yí wǒ zhāng jiāng qū,
bǎi shǒu xǐ chū qīng láng gān。
cāng wú yún shēng bī chǐ rùn,
míng hǎi yuè jiè chūi yī hán。
yóu lái qīng píng zhǐ sān chǐ,
tiān mò dǒu níu céng shàng gān。
líu chén bù gé zì wèi kuài,
níng yǔ zhé tiě lùn qī suān。
hé yóu biān jīng sù wú jià,
kàn zǐ qiē yún zhòng zhěng guān。