赋得听松声

(唐代)刘得仁

庭际微风动,高松韵自生。听时无物乱,尽日觉神清。
强与幽泉并,翻嫌细雨并。拂空增鹤唳,过牖合琴声。
况复当秋暮,偏宜在月明。不知深涧底,萧瑟有谁听。

《赋得听松声》拼音标注

fù dé tīng sōng shēng
tíng jì wēi fēng dòng,
gāo sōng yùn zì shēng。
tīng shí wú wù luàn,
jǐn rì jué shén qīng。
qiáng yǔ yōu quán bìng,
fān xián xì yǔ bìng。
fú kōng zēng hè lì,
guò yǒu hé qín shēng。
kuàng fù dāng qīu mù,
piān yí zài yuè míng。
bù zhī shēn jiàn dǐ,
xiāo sè yǒu shúi tīng。