梅 其十二

(宋代)安道

霜风吹下雪漫漫,香处梅花破笑颜。云冷月明清有韵,高枝攀摘细加餐。

《梅 其十二》拼音标注

méi qí shí èr
shuāng fēng chūi xià xuě màn màn,
xiāng chù méi huā pò xiào yán。
yún lěng yuè míng qīng yǒu yùn,
gāo zhī pān zhāi xì jiā cān。